NGƯỜI SÓT LẠI CỦA RỪNG CƯỜI - VÕ THỊ HẢO
VÕ THỊ HẢO - từ một cây bút truyện ngắn, nhà văn Võ Thị Hảo đã bất ngờ bước sang lĩnh vực tiểu thuyết - mà là tiểu thuyết lịch sử - một thể loại vốn không "mặn mà" với các nhà văn nữ nước ta. Bút danh Võ Thị Hảo trở nên quen thuộc không chỉ do thái độ bất khuất trước các hiểm họa đe dọa cuộc sống an lành của con người mà còn qua các sáng tác văn học độc đáo từ tố chất nội dung tới phong cách nghệ thuật.
Sau khi tốt nghiệp năm 1977, Võ Thị Hảo tham gia sinh hoạt báo chí với các vai trò biên tập viên, phóng viên, và năm 2002 được trao vai trò phó tổng biên tập một tạp chí nhưng chỉ sau ba tháng đã rời bỏ chức vụ này, vì từ chối yêu cầu gia nhập Đảng Cộng Sản.
"NGƯỜI SÓT LẠI CỦA RỪNG CƯỜI" Truyện ngắn kể về sáu cô gái trông giữ kho lương trong một khu rừng hoang vắng tiếng người. Với tựa là “Rừng cười” ai nhìn vào cũng đã tưởng rằng là khu rừng của vui vẻ, hạnh phúc, mà hóa ra lại là khu rừng của chiến tranh tàn khốc. Sáu cô gái nhỏ bé, các cô đã sống và chiến đấu oanh liệt, không phải với khói đạn, mà với cô đơn. Để rồi, trong một ngày nọ, căn bệnh quái ác dày vò không chỉ thân xác, mà còn cái lòng trinh bạch của tâm hồn các cô.
Một kho quân nhu và bốn cô gái náu mình dưới tán cây rừng Trường Sơn. Bốn cô gái trẻ măng nhưng mái tóc chỉ còn là một dúm xơ xác. Dòng nước khe màu xanh đen thớ lợ đã dần dà vặt trụi mớ tóc họ. Hôm đón Thảo - cô gái thứ năm về, bốn người cũ mừng rỡ khi nhìn thấy mái tóc óng mượt dài chấm gót của cô. Họ cưng Thảo như vàng, nhất trí rằng không thể để rừng cướp mất mái tóc ấy của họ. Nhưng rừng mạnh hơn. Hai tháng sau, bất chấp đủ các loại lá thơm mà đồng đội mang về cho gội, tóc Thảo chỉ còn là một túm sợi mỏng mảnh xơ xác. Cả bốn cô gái ôm nhau khóc cay đắng còn Thảo thì cười: "Các chị khóc làm gì. Đằng nào thì em cũng đã có người yêu. Người yêu em chung thuỷ lắm nhá. Em thế này chứ giá có bị trọc đầu thì anh ấy vẫn yêu cơ mà".
Mỗi thân phận, một cảnh đời là “một giọt buồn riêng biệt”, như cách nói của tác giả. Bà đã “gieo hạt” bằng trái tim đau đớn và đồng cảm sâu xa với từng số phận nhân vật. Cũng đồng thời gieo vào tâm hồn bạn đọc niềm xót thương xen lẫn sự ngưỡng mộ trước những hạt-số-phận đã tồn tại mạnh mẽ trong cuộc đời, tìm mọi cách vượt thoát bất hạnh để thỉnh thoảng lóe sáng sắc màu hạnh phúc…
Nhận xét
Đăng nhận xét